Cú lừa ngược ngày Cá Tháng Tư: Khi lời tỏ tình của tôi bị từ chối thật sự

Cú lừa ngược ngày Cá Tháng Tư: Khi lời tỏ tình của tôi bị từ chối thật sự
Photo by Kelly Sikkema / Unsplash

Bài Blog này bạn cũng có thể đọc tại đây

Ngày 1/4 – người ta gọi đó là “ngày nói dối”, là dịp cho những trò đùa vô hại. Nhưng với tôi, đó lại là ngày tôi chọn để thành thật nhất với lòng mình. Giữa bao tiếng cười đùa và những lời nói dối vô tư, tôi đã thầm giấu cảm xúc bấy lâu, rồi một ngày quyết định bày tỏ. Tôi đã hy vọng, run rẩy và chờ đợi một điều kỳ diệu. Thế nhưng, điều đến là một lời từ chối nhẹ nhàng, đủ để khiến trái tim tôi lặng đi trong tích tắc. Từ giây phút đó, tôi hiểu rằng, tình cảm chân thành không phải lúc nào cũng được đáp lại, kể cả khi nó được gửi gắm trong ngày tưởng chừng chỉ toàn trò hề.

Tối 31/3, tôi đang trò chuyện với bạn bè trên Discord thì chợt nhớ – ngày mai là Cá tháng Tư. Một ngày ai cũng có thể trêu đùa mà chẳng e dè. Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ: “Nếu tỏ tình vào ngày nói dối, thất bại vẫn có thể “chữa cháy” bằng câu: ‘Ơ, Cá tháng Tư thôi mà, đừng để bụng!’.” Giả dụ bị từ chối bình thường, mối quan hệ có thể trở nên gượng gạo; nhưng nếu là trò đùa, mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nghe có phần ranh mãnh, nhưng ít nhất giúp tôi giữ được thể diện và cả tình bạn.

Cảm xúc của tôi khởi nguồn vào một buổi chiều, khi tôi tham gia dạy C++ cho Câu lạc bộ CNTT của trường. Bạn biết đấy, tôi là CoFounder của Folody, và nhờ cộng đồng này, tôi học được JavaScript, Python, Java… Dù còn là học sinh cấp ba, tôi đã được thầy cô và bạn bè ghi nhận về khả năng lập trình. Buổi đầu, lớp đông đủ, tôi hướng dẫn cả lớp. Đến buổi thứ hai, nhiều người nghỉ học, nhưng bạn ấy vẫn đến – không mang theo laptop. Tôi đã hào phóng cho mượn máy của mình, rồi tranh thủ dành thời gian hướng dẫn bạn kỹ hơn.

Từ khoảnh khắc đó, bạn để lại trong tôi một ấn tượng khó phai. Bạn nhỏ nhắn, mái tóc luôn toả mùi thơm dịu dàng, lời nói nhẹ nhàng và lễ phép – đúng gu của tôi. Tôi vốn sống nội tâm, cô đơn dù bên ngoài có vẻ hào nhoáng; hiếm khi chia sẻ tâm sự. Nhưng trước sự giản dị ấy, tôi rung động. Tôi không cần một hình mẫu xa vời, chỉ cần chân thành và gần gũi.

Sau buổi học, tôi từng đùa với bạn bè: “Tóc bạn ấy thơm thật đấy.” Một người bạn khác bông đùa: “Tán đi, DT!” Câu nói khích lệ ấy khiến tôi không thể ngừng nghĩ về bạn.

Rồi một hôm, trong dự án nghiên cứu khoa học của khoa, tôi nhận đề tài thiết kế lại trang web trường. Website cũ kỹ, giao diện rối rắm, khiến học sinh khó tìm thông tin. Dù không phải Web Developer giỏi, tôi vẫn hoàn thành phần khung layout cơ bản. Nhưng tôi cần một designer chuyên nghiệp, còn khả năng hội họa của tôi thì… khá tệ. Nhưng may trong nhóm tôi kiếm được 1 bạn nữ và đó là bạn đấy. Hóa ra, số phận đã cho chúng tôi cơ hội gặp lại nhau.

Tôi vốn ngại ngùng trong chuyện tình cảm, dù đã từng thích rất nhiều người. Cảm giác cô đơn vẫn thường trực, và tôi mong có ai đó để sẻ chia, quan tâm. Chính vì thế, tôi quyết định – phải tỏ tình. Và tôi chọn ngày 1/4, ngày của những lời nói dối, để nói ra điều thật lòng.

Lúc tôi nhắn tin là khoảng 1h sáng. Trước đó, tôi còn ngồi hỏi ý kiến hai người bạn thân rằng có nên gửi không. Nhờ những lời khuyên chân thành từ họ, tôi mới có đủ can đảm để bấm nút "gửi". Hôm ấy, tôi trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Mãi đến 4h sáng, tôi mới dần chìm vào giấc ngủ, lòng vẫn ngổn ngang với bao suy nghĩ.

Sáng hôm sau, tôi dậy với tâm trạng háo hức, mong chờ một hồi âm. Tôi cứ nhìn điện thoại liên tục, hy vọng vào một tin nhắn phản hồi. Đến gần giữa trưa, cuối cùng tôi cũng nhận được câu trả lời. Nhưng thay vì niềm vui, thứ tôi nhận lại là một cảm xúc hỗn độn. Bạn ấy nói đã có người trong lòng rồi.

Lúc đó, tôi thực sự choáng váng. Cảm giác lạc lõng ùa đến, tôi không biết nên nghĩ gì hay làm gì tiếp theo. Trong đầu tôi chỉ loanh quanh những câu hỏi: "Mình đã làm sai điều gì? Mình chưa đủ tốt chỗ nào? Hay đơn giản là vì tôi vẫn còn quá trẻ con để xứng đáng với một tình yêu trưởng thành?"

Tôi đã thật lòng. Mọi thứ tôi nói ra đều xuất phát từ trái tim, không chút đắn đo hay dối trá. Nhưng rốt cuộc, tôi chỉ có thể gượng cười và đáp lại bằng một câu nhẹ bẫng: "À, thế thôi... Cá tháng Tư vui vẻ nhé." Và rồi, tôi thu mình lại, cố nén nỗi buồn để tiếp tục cuộc sống như chưa từng có gì xảy ra.

Và rồi, bạn ấy nhắn lại: "Mà cậu thích tôi thật à?" Tôi khựng lại một lúc, chẳng biết nên trả lời sao, chỉ dám gửi một biểu tượng like thay cho lời đáp. Trong lòng tôi lúc đó là một mớ cảm xúc rối bời – vừa ngượng ngùng, vừa tiếc nuối. Bạn ấy nhắn thêm: "Cậu đừng buồn nhé, chắc chỉ là nhất thời thôi."

Tôi cắn môi, nén lại nỗi buồn đang dâng lên trong ngực, rồi gõ dòng chữ: "Ừ, tớ sẽ không buồn đâu." Nhưng ngay sau đó, tôi tắt màn hình điện thoại, nằm im và lặng lẽ suy nghĩ về mọi thứ. Về cảm xúc của mình, về những hy vọng đã đặt vào một tin nhắn, và cả về việc liệu mình có đang quá mơ mộng trong một thế giới thực tế đầy khắt khe hay không.

* Câu chuyện này hoàn toàn có thật, và mọi cảm xúc trong đó đều là những gì tôi thực sự trải qua.
** Bài viết này đáng ra nên viết ở blog cá nhân nhưng do tôi chưa setup xong nên tôi upload bài lên đây.

D.T

Read more